[Thích Cố] Vô Mộng

[Thích Cố] Vô Mộng

Đêm cuối cùng nơi Kỳ Đình tửu quán. Thích Thiếu Thương múa kiếm. Cố Tích Triều đánh đàn, uống mãi cho đến khi ngất ngư say và ướt dầm nước mắt. Sớm mai tỉnh giấc, Cố Tích Triều cảm thấy gió cuốn theo sỏi cát đang xuyên thủng nắng ngời thổi tới, lặp lại thứ trò chơi thiên cổ, mãi không thôi. Y nghĩ, cảnh tượng này có một vẻ tang thương rất ấu trĩ.

Là chính ngay khi đó, Cố Tích Triều bắt đầu sợ hãi, mình có phải đã yêu Thích Thiếu Thương rồi hay không?

Read More

Ly Uyên | Tam Đô | 1

Ly Uyên | Tam Đô | 1

Sau khi Viên Duẫn Đàn nghe tin Tương Thành thất thủ, bèn dẫn kị binh quay về Lân Tiêu, giữa đêm khuya cầu kiến Cẩn Hâm đế Ngụy Ly. Y đi xuyên qua hành lang không một bóng người của Ngụy Cung, nghe bên tai những mảng tuyết tan thành nước, tí tách từng giọt, từng giọt từ mái cong rơi xuống. 

Tam điện cửu trùng, đơn côi người đứng.

Dường như trong giây phút đó, làn điệu mà ả ca cơ từng hát rất nhiều lần khi được Ngụy Ly truyền vào Trung Thu năm ngoái, nay tự dưng nghe văng vẳng từ đâu chẳng rõ. 

Tóc mai sương lấm. Tuổi muộn năm trầm.
Biết người có về không...

Read More

Ly Uyên | Ly Hâm | 4

Ly Uyên | Ly Hâm | 4

Hoàn Lan chỉ nhớ rõ, suốt cuộc đời của nàng, chưa bao giờ nàng thấy một ai đó uống say đến nhường ấy. Trịnh Uyên khi say mềm đi không phải luôn miệng nói thao thao không dứt, cũng không phải gạ gật cười cợt gọi bằng gọi hữu. Cậu nghiêm nghị ngồi trên chiếc ghế bên cạnh Hoàn Lan, rồi thốt nhiên chỉ trong một giây, khuôn mặt ướt tràn nước mắt.

Read More

Ly Uyên | Ly Hâm | 3

Ly Uyên | Ly Hâm | 3

Những chuyện xưa cũ lũ lượt kéo qua trước mắt, cố níu kéo không được, càng chẳng thể nào đánh tan.

 Trịnh Uyên cũng thấy ánh mắt Viên Duẫn Đàn nhìn cậu, ánh mắt ấy mang cậu trở về giữa gầm gào tiếng của sóng dòng Lân Tiêu, Viên Duẫn Đàn hiền hòa vỗ về lên lưng cậu.

 Triệu Luận có câu, vật xưa không đến nay, ở không như cũ, đi không đổi thay. Duẫn Đàn, sao huynh không hiểu được?

Read More

Ly Uyên | Ly Hâm | 2

Ly Uyên | Ly Hâm | 2

Hôm ấy, trời xanh vời vợi, cúc vàng đầy đất. Đại trưởng công chúa Tề Hoàn Lan cùng Thái tử Trịnh Uyên hợp cẩn giao bôi, gả vào Ly Hâm. Lịch sử không ghi rõ lại tên họ nàng là gì, chỉ chép rằng nàng họ Tề, gọi Hoàn Lan. Trí tuệ của Hoàn Lan cũng như thùy mị của nàng được người đời ca tụng đến trăm năm. Bẵng đi mấy năm sau đó, người phụ nữ kiên cường thông minh ấy chỉ dựa vào chính sức lực của nàng đã đẩy lùi thời điểm diệt vong của nước Trịnh được hơn mười năm nữa.

Read More