Ly Uyên | Tam Đô | 4

Ly Uyên | Tam Đô | 4

Thiên thu ngàn đời, tận trung báo quốc, những thứ này đều là chuyện của người ta, có can hệ nào đến y đâu? Từ nhỏ, y đã sống ở vùng biên giới hai nước Tề - Trần, đến tận bây giờ cũng không cảm thấy Tề và Trần có gì khác nhau. Mà dù trăm năm sau thanh danh hủy hoại, y cũng không còn biết, không còn nghe gì nữa. Y chỉ là một đứa trẻ bình thường sinh ra từ vùng hương đồng cỏ nội, đến ngày nay cũng nào muốn bái tướng phong hầu. Y chỉ lén khẩn cầu, đặng cho một người bình an vui vẻ...

Read More

Ly Uyên | Thuấn Hoa (Riêng dành cho lễ tình nhân)

Ly Uyên | Thuấn Hoa (Riêng dành cho lễ tình nhân)

Tiểu Viên cầm lấy túi gấm, cẩn thận nhìn một lát rồi mới bỏ vào trong lòng, "Bây giờ ta cứ mượn, sau này nếu không gặp được cậu nữa thì sẽ ngắm nó -- Đợi khi thời gian thật nhớ, thật nhớ cậu qua đi, ta sẽ phái người mang túi gấm trả cho cậu."

Trịnh Uyên cứ nghĩ đấy là lời nói đùa, "Vậy nếu đợi đến bảy, tám mươi tuổi huynh mới đưa về cho ta, lẽ nào huynh nhớ ta cả đời? - Sao mà đơn giản thế được."

"Thì là nhớ cậu cả đời đấy."

Read More

Ly Uyên | Tam Đô - 3

Ly Uyên | Tam Đô - 3

Viên Duẫn Đàn không nói gì, lẳng lặng chờ đợi Ngụy Ly chốt hạ một câu. Lòng Ngụy Ly run lên, hắn cảm thấy Viên Duẫn Đàn sao mà hiểu mình quá đỗi, vì vậy nên có gì đó đáng sợ. Hắn không nói nhiều hơn, chỉ bước thong thả về phía cửa lều, "Một đội quân thì bất khả đánh bại. Nhưng một người, thì có thể dễ dàng chết."

"Nếu Tề Hoàn Duyên chết, Niễn Trần tự bại."

Read More

Liễu Ngôn

Liễu Ngôn

"Hôm nay có chia tay đâu, làm sao mà tặng quà tiễn biệt?"

"Đồ chỉ biết nói ngoa. Hèn gì người ta bảo, thư sinh trăm bề vô dụng."

"Trăm bề vô dụng cũng làm thiên hạ đại ác nhân được vậy."

"Trong trang nơi tái ngoại của ngươi, có thật là bích đào trải khắp?"

"Trong trang cái gì cũng có, chỉ thiếu một người vỗ kiếm ngắm hoa thôi."

"Trúc Diệp Thanh nấu từ mẫu đơn xương tro của Lạc Dương, có còn mang hương hoa?"

"Có, bất quá không hảo bằng hương vị của sen chốn Thiên San ---- Trúc Diệp Thanh vị nhạt, phải lấy tuyết liên làm củi nấu mới thật là ngon nhất."

Read More

Ly Uyên | Tam Đô | 2

Ly Uyên | Tam Đô | 2

Cứ mỗi bận quân lính thay ca trực vào tinh mơ và chiều tối, cậu đều kiễng chân lên ngước nhìn về phía đầu bờ tường La Độ, thấy bóng người nối bóng tường nhập nhòe lướt qua. Nhưng kẻ ấy không hề xuất hiện ở bên kia dù chỉ một lần. Chỉ cần là hắn, dù có xa xôi nữa Trịnh Uyên đều có thể nhìn thấy.

Năm năm rồi, Cẩn Hâm hoàng đế mà cậu yêu vẫn tàn nhẫn keo kiệt như thế.

Nhưng mà, ta sắp chết rồi. Trịnh Uyên im lặng nhìn La Độ mà nghĩ. Chết rồi thì sẽ không còn gặp lại người nữa. Người rốt cuộc có hiểu hay không? 

Read More