Những viển vông trôi vào đêm | Đêm thứ hai
/Những viển vông trôi vào đêm
Đêm thứ hai
10:48 pm
Hãy nói một chút về Nguyên.
Xét cho cùng, nếu không có cậu ta, An Dao chẳng có người yêu nào mà chia tay. Mà An Dao không chia tay ai thì tôi cũng không mất ngủ.
Nguyên là điểm khởi đầu cho mọi xô lệch, là mắt của cơn bão dữ. Cho nên phải nhìn lại Nguyên, từ khoảnh khắc đầu tiên cậu ta xuất hiện. Lẽ ra, với thói quen bất cần của mình, tôi nên ứng xử kiểu “cái gì qua cứ để qua đi cho rồi.” Nhưng có vài chuyện, tôi muốn tự mình lần mò lại nguồn gốc, dẫu chỉ bằng suy tưởng hay những kiểm chứng đơn phương. Tôi chỉ muốn nắm bắt câu chuyện vô định này, dù kết cục là sự đã rồi.
Lật giở một cuốn sổ tay bìa đen, tôi bắt đầu viết ra các suy nghĩ của mình. Nhìn lại thì giống một câu chuyện siêu thực hoang đường hơn là một chuỗi sự kiện có trình tự. Tôi mừng là bằng cách viết liên tục, dùng những đoạn dài nối nhau và ít những lời cảm thán, những quãng lặng của dằn vặt đã dược giấu đi. Hãy dùng những câu đều đều liệt kê. Đừng chấm hỏi, đừng chấm than, đừng ta thán, đừng chao ơi thảng thốt. Duy trì một giọng văn khô khan, ít tiết tấu. Cảm xúc không nên để lộ ra ngoài. Sự hoang mang phải là một bí mật. Khao khát giữ lại cho chính mình còn lớn hơn mong muốn có ai thấu hiểu. Nỗi đau vốn dĩ không can hệ gì đến ai, nên ai cũng không cần biết đến.
Xét cho cùng, tôi vẫn đang làm những điều vô nghĩa.
-
Nguyên là đứa trẻ của những nghịch lý.
Lúc vừa nhìn thấy Nguyên, hầu hết mọi người cảm thấy sự tồn tại của Nguyên thật hoàn hảo trong thế giới có quá nhiều đổ vỡ. Dáng dong dỏng cao, hình hài cân xứng như lớn lên từ một phôi thai được điêu khắc từng nét tinh vi. Khuôn mặt cực kỳ ưa nhìn, ngũ quan được định khung theo các tỉ lệ hài hoà cực độ. Vầng trán vừa vặn, nhẹ nhàng. Đồng tử chừng như luôn mang theo ánh sáng. Đôi mày rậm vừa phải, thỉnh thoảng cong lên theo một độ cung chuẩn xác - ấy là khi cậu ta biểu đạt rằng mình đang cười. Khi nói, khoé môi cậu ta chuyển động thật chính xác làm sao. Cái cách cậu ta di chuyển luôn khoan thai và chuẩn mực khó cắt nghĩa nổi. Cậu ta không bao giờ không hút thuốc, chỉ thỉnh thoảng uống rượu khi ở giữa cuộc vui nào đó mà cậu ta đang muốn chứng tỏ là mình đang thư giãn và chiều chuộng cảm xúc của mọi người. Mọi cử chỉ của Nguyên đều vừa vặn như thể cậu ta được ơn trên ban cho phong thái đó. Nhưng nếu nhìn kỹ, dần dà sẽ ngoài nghi rằng có khi nào Nguyên cố ý điều khiển mọi thứ một cách tinh vi, theo đúng trình tự và mức độ cậu ta mong muốn. Tôi không có ý nói Nguyên giả dối, nhưng tôi tin vào sự bất toàn của vạn vật. Thằng bé quá nhẵn nhụi để là một phần của thực tại. Nhẵn nhụi đến mức tôi nhìn thấy nguy cơ.
Tất nhiên lúc An Dao gặp Nguyên, em không nhìn ra được chuyện ấy.
Lần đầu tiên hai đứa gặp nhau là năm cuối đại học của em. Đâu như tháng Hai, vào một buổi tiệc. Phải rồi, là ngày Chín tháng Hai, lễ tất niên của hội sinh viên. Tôi còn nhớ ngày tháng rõ như vậy là bởi vì chiều hôm đó An Dao mua Mở Rộng Phạm Vi Đấu Tranh của Michel Houellebecq tặng tôi làm quà năm mới. Em có thói quen ghi ngày mua ở trang đầu, sách tặng cũng ghi. Giờ đây Mở Rộng Phạm Vi Đấu Tranh đang nằm trong một xó trên kệ sách, bị kẹp giữa And Our Faces, My Heart, Brief As Photos của John Berger và Kafka Bên Bờ Biển của Haruki Murakami chèn ép.
Hãy trở lại buổi tiệc, và với Nguyên. Tôi không có mặt ở đó, tôi không phải là thành viên hội sinh viên. Tất cả là An Dao kể lại.
An Dao đứng trong góc tiệc, mệt nhoài bởi hàng núi công tác chuẩn bị. Em cầm một cốc vang đỏ trên tay, nhấp môi cho qua thời gian. Loại vang bình thường, không có mùi vị hay độ sâu nào đặc sắc, giá tính tiền đô là khoảng tám đồng một chai, nên hoàn toàn phù hợp với loại tiệc tùng tiết kiệm kiểu sinh viên. Thực ra An Dao uống rất kém, một ly nhỏ cũng đủ làm cồn xâm chiếm các mạch máu. Nhưng em vẫn cứ uống, không phải vì mặt mũi đỏ hồng khiến em thấy mình xinh đẹp hơn, mà để chìm sâu vào cơn mệt mỏi. An Dao lúc mệt sẽ luôn muốn trầm mình xuống một đáy sâu nào đó.
Lúc An Dao đang chìm xuống, một thanh niên đến trước mặt em. Cậu ta ăn mặc chỉn chu, có phần hơi thái quá với một buổi tất niên đơn giản. Cậu nhìn An Dao với đôi mắt tò mò lộ liễu đến mức em phải ngẩng lên, cau mày. Nhưng, An Dao kể, rằng ánh mắt của loài thú săn mồi ấy lập tức thu lại, chỉ còn cái nhìn quan tâm của một người thanh niên sáng lán.
“Em không thở được. Một giây trước, đôi đồng tử đó quá sắc bén, một giây sau lại lịch sự vô vàn. Anh ấy mềm mỏng tới mức làm em bối rối. Em không quen có người đối xử nhẹ nhàng với em như vậy, nên em lỡ tay đánh rơi ly vang. Rượu đỏ trượt xuống váy em, từ ngực áo đến gấu váy, loang một mảng dài đỏ tía. Em bối rối khủng khiếp và chỉ muốn bỏ đi ngay lúc ấy. Nhưng Nguyên nắm lấy tay em và kéo vội em đi, thậm chí trước khi em kịp phản ứng bất cứ gì. Em bị lôi ra khỏi buổi tiệc, đến cổng trước của hội trường. Nguyên không xin lỗi hay buông tay em ra. Anh ấy vẫy một chiếc taxi bất chấp em bảo em đi xe máy. Nguyên nói là bởi do anh ấy nên em mới chịu sự cố này, nên anh thấy mình có trách nhiệm với em. Chúng em lên taxi. Nguyên bắt em nói ra em ở đâu. Suốt chuyến đi, Nguyên không nói một lời nào nữa. Em cũng không nói gì. Có một chút say men trong hơi thở của em, nên có lẽ trong một tích tắc thôi em đã nhìn Nguyên thiện cảm quá mức. Thậm chí em còn biết ơn sau những cử chỉ không rõ là quan tâm hay thô bạo của anh ấy. Em về đến nhà, Nguyên đưa đến tận bậc thềm. Anh ấy muốn vào, nhưng em vẫn còn đủ tỉnh táo để ngăn lại. Cám ơn anh, em nói. Nguyên gật đầu. Em tránh ánh mắt của anh ta. Trước khi em quay lại, Nguyên đã lên taxi đi mất.”
3:10 am
Hai ngày sau, An Dao nhận được điện thoại từ Nguyên. Cậu ta mời An Dao uống cà phê như một lời xin lỗi. “Hôm đó anh hơi đường đột nên làm em mất vui.” Cậu ta nói thế. An Dao nhận lời. Những gì diễn ra ở quán cà phê ấy là một bí mật. An Dao không kể, nhưng tôi biết mấu chốt của chuyện này nằm ở đó. Sau đó, sự thân mật giữa hai người tiến triển nhanh chóng. Họ biến mất khỏi tầm mắt của tôi như thể tôi không hiện hữu. Đã có nhiều chuyến đi riêng, nhiều bí mật bị che giấu và chỉ được kể ra thật lâu về sau khi tất cả mọi thứ đều đã tan vỡ. Hẳn là đã có những ánh mắt trao đi, những va chạm nhỏ nhận về. Dẫu bị xem là vô hình, tôi vẫn cố quan sát tất cả.
Thực ra, quan sát trong im lặng là một thú vui. Nhẹ nhàng, không tốn công, vừa biết được thông tin vừa không phải bận tâm đánh giá rồi bị người khác đánh giá ngược lại nhận định của mình. Cuộc sống này vốn đã đủ phức tạp. Bàng quan một chút, xã giao một chút có khi lại đỡ mang những gánh nặng không đáng phải vơ vào mình.
Ừ đúng, tôi là một kẻ vị kỷ, suốt ngày chỉ nghĩ đến làm sao để mình được yên thân, ngay trong chính tình yêu vô vọng của mình.
-
Tôi đã nói rằng Nguyên là một kẻ nguy hiểm. Viết ra những nhận xét này không phải để gây xấu hình ảnh của cậu ta, hay bởi tôi ghét con người này. Hiểm hoạ Nguyên mang đến là tất lẽ dĩ ngẫu. Nếu là người đến gần Nguyên, chưa biết có muốn hay không, phải chấp nhận những bấc trắc cậu ta mang lại. Phải chấp nhận rằng chính vì gặp gỡ Nguyên mà cuộc sống sẽ bị đứt gãy ở đâu đó, vết nứt ăn sâu vào tăm tối và mời gọi mình sẩy chân rơi xuống. Nhưng có rơi thật hay không thì Nguyên cũng chẳng để tâm. Với cậu ta, những điều xấu có khi chẳng hề là chủ đích mà là một loại bản năng, một số mệnh không thể khác. Điều đáng phiền lòng là An Dao bị kéo vào mệnh tạo ấy, còn tôi là người quan sát và ghi chép chuyện đó xảy ra như thế nào.
Lúc mới quen An Dao, Nguyên là thực tập sinh pháp lý. Khi cậu ta gặp tôi trong một cuộc hẹn hiếm hoi có cả ba người, Nguyên bảo: “À, chỉ bưng bê trà nước thôi.”
Khuôn mặt thanh tú như của Nguyên lúc cười vẫn phảng phất nét gia giáo nghiêm khắc theo các chuẩn mực xưa. Lúc đó hình như tôi đã nghĩ đến từ “phong kiến”. Nguyên nói tiếp:
“Mình sẽ có việc khác khá hơn sau khi hết hạn thực tập. Nhà vẫn chu cấp dư dả thôi, nhưng có tí danh vị trên đời vẫn thích hơn nhiều. Anh cũng hiểu mà. Mình thích cố gắng vì những thứ mình chưa có, mà lúc này thì hình như chỉ có vị trí luật sư tư vấn là mình chưa có thôi. Còn lại thì hầu như mình chẳng thiếu gì. Gia đình ổn định, bằng cấp cũng tốt, mà dù cho mình đang pha trà với lau tủ hồ sơ thì đó vẫn là với danh nghĩa thực tập sinh pháp lý của doanh nghiệp đàng hoàng. Nên sẽ chẳng có ai để ý thực ra mình chả có cái gì kinh nghiệm xử lý các tình huống thực tiễn cả. Người ta chỉ nhìn vào các dòng mình ghi trong bản sơ yếu, từ năm này tháng này đến năm nọ tháng nọ, mình đã học ở trường này, làm cho chỗ này chỗ kia có tiếng. Rồi thì họ sẽ cho mình một chỗ cao hơn ở một nơi to hơn thôi. Mình sẽ đổi thời gian với tuổi trẻ của mình để lấy vị trí ấy.”
An Dao buột miệng hỏi: “Sao anh lại nói như thế được?”
“Sao cơ?”
“Em biết là không sai, nhưng sao ở tuổi này anh đã nghĩ đến chuyện đổi chác sớm như vậy?”
Nguyên nhún vai. “Anh nghĩ là tất nhiên mà. Em không đổi một cái gì đó của chính em, em sẽ không bao giờ có được cái mình muốn đâu.”
“Có những thứ không nên đổi.” An Dao lắc đầu.
“Ý anh thế nào?” Nguyên quay sang tôi.
Ngẫm nghĩ một lúc, tôi đã chậm rãi trả lời: “Chuyện đổi hay không đổi nhiều khi không tự mình quyết định được. Còn chuyện dấn thân thì… thực ra ngay lúc này, ai cũng đang dấn thân rồi. Đi gặp một người dù quen hay không cũng đã đòi hỏi nhiều công sức. Nhưng gặp thì gặp thôi. Dấn thân cho một cuộc gặp, đổi lại là vui hay buồn, không phải do mình quyết mà được. Còn tùy đối tượng có chịu dấn thân và đổi chác hay không nữa. Rồi còn cả duyên số. Nhưng tôi đồng ý là phải bỏ cái gì đó ra thì mới có được một thứ khác.”
“Anh có đức tin nào không?” An Dao hỏi.
“Không. Anh chỉ tin vào chuyện nếu mình không làm thì sẽ không có gì xảy ra.”
“Mình cũng vậy” Nguyên nói, giọng khiêm nhường. Cậu ta lại cười mỉm và cuộc tranh luận kết thúc ở đó.
Thực ra khi đó tôi không muốn nói gì cả, không muốn giải thích cho ai. Tôi nghĩ Nguyên có lý. Chỉ là cách cậu ta thể hiện sự “có lý” của bản thân mình gây cho An Dao nhiều bất an. Tôi quan sát nét mặt em cả buổi hôm đó. An Dao là cô gái không giỏi giả vờ. Lẽ dĩ nhiên điều này đáng trân trọng chứ, nhưng nó luôn khiến em bối rối khủng khiếp trong những lúc em phải gò mình chiều ý ai khác. Tôi biết rõ em không vui. Vì sao ư? Vì em quan tâm Nguyên. Con người ta chẳng ai rộng lượng đến mức không vui vì người không quan trọng hay lo lắng cho kẻ mình chẳng có tí cảm tình gì.
4:25 am
Có lẽ tôi sẽ ra khỏi nhà trước bình minh.
Giấc ngủ mãi chối từ tôi. Cơn thao thức bủa vây tôi. Mà tôi luôn là người không thích kháng cự. Tôi không có lý do gì để từ chối cơn mất ngủ cả. Tôi sẽ buông xuôi bản thân vào một đêm trắng, để cho cơn mỏi mệt khó lòng lý giải đẩy mình ra khỏi nhà, ra ngoài phố, trước khi mặt trời ló dạng. Tôi sẽ chẳng gặp ai, bởi khu phố tôi ở luôn tịch mịch vào tờ mờ sáng. Hầu hết các gia đình trong khu đều là người làm văn phòng, nên các cặp vợ chồng va con cái thường chỉ dậy từ sáu giờ trở đi, lúc nắng sớm đã phủ vàng các bờ tường. Khu này khác hẳn với chợ cá nơi tôi ở trọ vài năm trước. Gần chợ, nên từ nửa đêm đã nghe chao chát bên ngoài những bức vách và mái tôn. Hoặc có lẽ đêm nay, tôi lại nhớ cái huyên náo của chợ cá mà thấy khu phố lịch sự này xa lạ đến mức không thể vào giấc.
Trở lại khu phố. Nơi đây, nếu ra ngoài lúc năm giờ, trên vỉa hè chỉ có tôi và vài đứa mèo hoang đi kiếm ăn cả đêm dài, về năm co ro trong góc khuất cạnh các bậc thềm. Chúng không quen tôi, tôi không quen chúng. Lúc năm giờ, khi bóng tối còn phủ lên bảy mươi phần trăm hiện thực, tôi sẽ không thể nhìn rõ mèo nào là mèo nào hay phân biệt giữa lá và hoa bằng lăng trồng bên hè phố. Rõ ràng giờ ấy ra đường thì vô nghĩa, khi vừa không gặp ai vừa không nhìn thấy gì rõ rệt. Nhưng tôi thật lòng có ý định khoác chiếc áo phông kiểu phi công trong phim Top Gun mà tôi sục sạo mãi mới tìm được một chiếc ưng ý ở chợ đồ si. Mặc áo đấy mà ra đường sáng sớm thì có oách không! Tôi có thể hoang tưởng mình cũng có khí chất nào đấy của tụi dân chơi, tụi quái xế. Nếu có kính phi công đen nữa thì càng đúng chất một gã trai lãng tử tử thích công khai cho cả thế giới rằng mình cô đơn bỏ mẹ. Ừ đấy, tao là một thằng cô độc và tao thích thế. Tôi sẽ hét to trên phố vắng, chỉ cho lũ mèo nghe. Nhưng tôi chỉ hoang tưởng vậy. Tôi không thích công khai cái gì, cho bất kỳ ai, kể cả lũ mèo. Nỗi đau của tôi, cơn hoang mang vô chừng của tôi, sẽ mãi mãi nằm giữa những con chữ hèn mọn này.
Nhưng tôi nghĩ, ôm nỗi hoang mang vào lòng, khoác chiếc áo jean ra ngoài để che kín nó đi rồi xỏ déo lào ra phố cũng không tệ. Tôi muốn đi bộ hết phố, nghe tiếng đế dép cao su quét trên mặt đường nhựa, lạo xạo mà cực kỳ sạch sẽ. Rồi tôi sẽ đến ngã rẽ đằng kia, nơi có ông chú già bán cà phê lề đường. Đen đá mười hai ngàn, sữa đá mười bốn ngàn. Tôi ngồi xuống, gọi cà phê sữa đá, gõ ly lanh canh, vừa uống vừa nghe chú chủ quán nói chuyện bóng đá tối qua, chuyện khủng hoảng kinh tế, chuyện thành phố này chắc sắp hết chỗ cho những người như chú. Tôi thích cảm giác đó, mình chỉ cần nghe và ừ, dạ, chứ không cần phải dấn thân gì hay giả vờ hoà nhập xã hội. Chú sẽ nói đến khi mặt trời vừa lên, lũ mèo tản đi khi vài vạt sáng dần phủ xuống đôi dép lào tôi đi, lan dài sang phố. Nỗi hoang mang vẫn nằm yên dưới lớp áo của tôi, tan vào dưới da, chìm sâu vào từng mạch máu. Nỗi hoang mang định hình tôi, ngồi giữa những âm thanh bắt đầu náo động, trong một cảm giác rõ ràng về sự vô nghĩa.
Nhưng đôi khi, tôi muốn giả vờ rằng sự vô nghĩa ấy đã tan đi vào màn đêm.
-
Nhạc trong laptop đã tắt. Tôi thậm chí không nhớ nổi mình đã nghe cái gì.
Tôi sẽ ra ngoài vào buổi sớm. Một ngày nào đó, trước bình minh. Nhưng chắc là không phải hôm nay. Nói thực ra là, tôi không còn đôi dép lào nào lành lặn. Chắc khi chuyện này qua đi tôi sẽ mua dép mới, rồi kiểm tra áo jean các thứ, rồi mới tính chuyện ra ngoài tinh mơ mà giả vờ hòa nhập cộng đồng được. Dĩ nhiên không phải hôm nay rồi. Làm sao mà giữa cơn mất ngủ này tôi còn đủ sức mà đi nữa. Bây giờ tôi chỉ có thể suy nghĩ mà thôi. Suy nghĩ, viết ra, nhưng không tóm gọn được cái gì cả. Tôi không định biến các kế hoạch của mình thành sự thật, hay suy nghĩ viển vông của mình mang một hàm ý, một loại ẩn dụ, xây dựng một câu chuyện, hay xạo hơn nữa là khái quát thành một loại triết lý. Chuyện đó để bọn nhà văn làm. Không, suy nghĩ là suy nghĩ. Đó là chuyện hoàn toàn cá nhân. Suy nghĩ vào những đêm mất ngủ càng là chuyện cá nhân nữa. Tôi đối diện với bóng tối và lựa chọn để bản thân mình hoang mang. Có vậy thôi. Mặc dù đầu óc tôi có nghĩ đến một buổi sáng chết tiệt nào đó chăng nữa, thì chắc chắn không phải là sáng nay. Chuyện muốn làm khác với chuyện chắc chắn làm, dù cả hai đều ở thì tương lai bất định.