Những viển vông trôi vào đêm | Đêm thứ hai

Những viển vông trôi vào đêm | Đêm thứ hai

Thực ra khi đó tôi không muốn nói gì cả, không muốn giải thích cho ai. Tôi nghĩ Nguyên có lý. Chỉ là cách cậu ta thể hiện sự “có lý” của bản thân mình gây cho An Dao nhiều bất an. Tôi quan sát nét mặt em cả buổi hôm đó. An Dao là cô gái không giỏi giả vờ. Lẽ dĩ nhiên điều này đáng trân trọng chứ, nhưng nó luôn khiến em bối rối khủng khiếp trong những lúc em phải gò mình chiều ý ai khác. Tôi biết rõ em không vui. Vì sao ư? Vì em quan tâm Nguyên. Con người ta chẳng ai rộng lượng đến mức không vui vì người không quan trọng hay lo lắng cho kẻ mình chẳng có tí cảm tình gì.

Read More

Những viển vông trôi vào đêm | Đêm thứ nhất

Những viển vông trôi vào đêm | Đêm thứ nhất

Tôi mở mắt vào giữa đêm ban đêm và phát hiện ra mình chưa bao giờ ngủ.

Suốt cả quãng thời gian ấy, không khí trên những mái nhà lúc nào cũng quện một thứ hơi nóng uốn éo, ngột ngạt và kỳ quặc. Nhiều lần tôi đã phải trở dậy khỏi giường, kéo rèm cửa sổ lại bất chấp cái nóng đang vây bủa. Chỉ bởi tôi không thích nhìn những mái nhà trong phố oằn mình dưới sức nóng của một khí quyển ứ đầy. Tôi thở dài. Đến một lúc nào đó tiếng thở bắt đầu độc chiếm căn phòng này. Tôi phát hiện ra cả đêm và nhiều đêm nay tôi chưa bao giờ ngủ. Hơi nóng. Rèm cửa buông xõa xuống và thế là bóng tối. Tôi đi lấy nước và bắt đầu ngồi trên tràng kỷ để ngắm những viển vông của mình trôi tuột qua ngoài kia.

Read More